Chương 91: Thẩm mỹ

[Dịch] Ta Cuối Cùng Rồi Sẽ "Cày" Thành Thần Minh

Thương Điểu Độc Tình

4.383 chữ

02-11-2024

Trên gương mặt xinh đẹp lạnh lùng của Mạnh Thanh Hiểu không hề lộ ra bất kỳ biểu cảm nào, chỉ yên lặng đưa quần áo cho Tiết Cảnh, sau đó nâng bàn tay trắng lên, xoa đầu hắn.

Tiết Cảnh mỉm cười, nói:

“Được, vậy mặc bộ sư tỷ chọn.”

“Ơ ~ sao lại như vậy, rõ ràng là chị tới trước.” – Trúc Sơn Anh bĩu môi, hơi hụt hẫng.

Trần Phù Quang nhìn bộ quần áo, nịnh nọt nói:

“Vẫn là Mạnh sư tỷ có thẩm mỹ.”

Tiết Cảnh cười cười.

Trong số những người ở đây không có ai cần phải kiêng dè, hắn trực tiếp cởi sạch chỉ còn lại quần đùi, thay quần áo.

Đó là một bộ võ phục màu đen kiểu Trung Hoa Dân Quốc, áo lót trắng tinh phối với áo khoác và quần dài màu đen, ống tay áo xắn lên để lộ lớp lót màu trắng bên trong, khá phù hợp với khí chất thành thạo của người luyện võ.

Nhìn chung là trang phục thường thấy trong phim điện ảnh có bối cảnh cuối thời nhà Thanh, đầu thời Dân Quốc.

Nhưng nhờ vào nhan sắc và hình thể hoàn hảo của Tiết Cảnh, hắn toát ra khí chất cao cấp, dáng người cao thẳng vững chãi như cây tùng, uy nghiêm như núi, tựa như một vị thiếu niên Tông Sư đang ở thời kỳ đỉnh cao.

“Ừm, cảm giác... rất phù hợp?” – Trúc Sơn Anh vuốt cằm, do dự nói.

Trần Phù Quang trợn trắng mắt:

“Xàm nữa, với vóc dáng này của tiểu sư đệ thì dù có khoác bao tải lên người cũng đẹp thôi.”

Tiết Cảnh cũng nhìn vào gương, gật đầu.

Quả không hổ danh là mình, đẹp trai.

“Được rồi, cảm ơn sư huynh sư tỷ, em đi trước đây.”

Tiết Cảnh cười với ba người.

“Đi đi, tiểu sư đệ, đây là lần đầu tiên cậu ra ngoài làm việc, phải nhớ kỹ, an toàn là trên hết, nếu thực sự gặp tình huống nguy hiểm không thể xử lý được thì lập tức chạy trốn, đừng do dự!” – Trần Phù Quang vỗ vai hắn.

Trúc Sơn Anh cũng gật đầu liên tục:

“An toàn là trên hết, đừng cố chấp nhé.”

“...” – Mạnh Thanh Hiểu đưa đôi tay trắng nõn ra nắm lấy tay hắn, bóp nhẹ như đang động viên.

Tiết Cảnh gật đầu nói:

“Em biết, sư huynh sư tỷ đừng lo lắng.”

Bọn họ cứ như không yên tâm con trẻ lần đầu tiên đi học xa nhà, lại dặn dò Tiết Cảnh thêm vài câu rồi mới để hắn ra cửa.

Hắn ra khỏi võ đường Tàng Long, đi thang máy xuống tầng một, ra khỏi tòa nhà văn phòng, nhìn xung quanh, nghe thấy tiếng còi xe.

Tiết Cảnh quay đầu lại nhìn, trên đường cách đó không xa có một chiếc xe hơi cỡ lớn của thương hiệu nổi tiếng đang đỗ.

Hắn đi tới, cửa xe mở ra, một người đàn ông trung niên hơi mập bước ra từ ghế lái, đeo kính, mặc vest, ăn mặc rất lịch sự.

Anh ta nhìn Tiết Cảnh, cung kính nói:

“Là Tiết sư phụ của võ đường Tàng Long phải không ạ?”

Tiết Cảnh gật đầu:

“Là tôi.”

“Tôi là tài xế phụ trách đưa đón ngài, tên là Triệu Đức Quyền, ngài gọi tôi Tiểu Triệu là được, vừa rồi người gọi điện thoại cho ngài chính là tôi.”

Anh ta vừa nói vừa mở cửa ghế sau, làm động tác “mời”.

“Mời ngài lên xe.”

Tiết Cảnh mỉm cười:

“Làm phiền anh rồi.”

“Ngài đừng nói vậy, đây là việc tôi nên làm.” – Tiểu Triệu cung kính.

Chờ Tiết Cảnh lên ghế sau, anh ta đóng cửa lại, chạy nhanh vòng qua xe rồi lên ghế lái.

Chiếc xe khởi động, phát ra tiếng động cơ êm tai đầy mạnh mẽ, chạy về phía khách sạn Thụy Châu.

...

Trước nay khu Đông Thành được mệnh danh là “khu Đông giàu có”, nói là đất vàng cũng không ngoa.

Có thể mở một khách sạn lớn chiếm diện tích vài nghìn mét vuông ở nơi này, phải nói là vô cùng giàu có.

Mà người có thể bao trọn sảnh tiệc ở tầng cao nhất của một khách sạn như vậy tất nhiên cũng là người giàu có hoặc quyền quý.

Chiếc xe từ từ lái vào bãi đậu xe, sau khi dừng lại, tài xế Tiểu Triệu xuống xe trước, đi vòng ra ghế sau mở cửa.

Tiết Cảnh bước ra khỏi xe, ngẩng đầu nhìn xung quanh.

Trong bãi đậu xe rộng rãi đậu đầy mấy chiếc xe sang và xe thể thao mà hắn không biết tên, những người bước xuống xe đều là người trẻ tuổi ăn mặc lịch sự, khí chất sang quý.

Họ vừa cười nói vừa đi vào khách sạn Thụy Châu.

Sau khi Tiết Cảnh xuống xe, chắp tay sau lưng đi theo Tiểu Triệu đang dẫn đường phía trước, bước vào trong.

Tiết Cảnh đi theo tài xế Tiểu Triệu vào cửa chính tự động của khách sạn Thụy Châu.

Trang phục của hắn giản dị, vốn dĩ không mấy nổi bật, nhưng do ngoại hình và khí chất quá xuất chúng nên đã thu hút sự chú ý của rất nhiều người trên đường đi.

“Hửm? Người kia là ai?”

Một thanh niên vạm vỡ, mặc bộ đồ màu trắng bó sát, khuôn mặt cương nghị chỉ vào Tiết Cảnh ở cách đó không xa, hỏi nghi ngờ.

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!